Natasha hay tha thu cho anh
Natasha ! Hãy Tha Thứ Cho Anh
Dịch Giả: Maria Ngọc (danlambao)
Đây là chuyện có thật của một nhân viên mật vụ Nga dưới thời Cộng Sản. Chuyện anh đã được dịch ra 15 ngôn ngữ trên thế giới. Chúng ta hãy cùng nhau đọc lại để thấy có những chuyện ngày xưa, cũng giống chuyện ngày nay.
—– ————————————————————————
Từ trên bong tầu,Sergie nhìn xuống dưới : mặt biển đen ngòm một màu đen thăm thẳm. Hơi nước lạnh bốc lên làm anh rùng mình, nước lạnh hơn mức anh đã dự trù, biển Canada quá lạnh, vì nó là nước đá. Nếu than nhiệt anh không đủ ấm, anh sẽ chết. Nhưng dù chết anh cũng phải phóng xuống… *…
Đế quốc Xô Viết trong thời cực thịnh, đã dang cánh diều hâu bao phủ phần lớn Âu Châu, trải lá cờ nhuộm máu đến khắp mọi nơi trên thế giới. Với mũi lao là Hồng Quân sẵn sàng xuyên qua biên giới bất kỳ nước nào. Với tấm khiên là cơ quan mật vụ KGB bảo vệ chế độ.
Cơ quan KGB này là cơ quan quyền lực nhất của nước Nga, tuy trên hiến pháp nó chỉ là mõt trong nhiều cơ quan của nhà nước. KGB ngoài nhiệm vụ khám phá bất kỳ một âm mưu nào nhằm lật đổ chế độ, nó còn phải tiêu diệt tất cả những cá nhân phe nhóm đoàn thể nào không có lợi cho chế độ.Để 100% đạt trọn vẹn mục đích, KGB đã tìm và huấn luyện cán bộ theo một phương thức hết sức tàn độc: lựa từ các trại mồ côi, các em nhi đồng không cha không mẹ, trí óc còn non nớt đem về dạy kinh điển Mác-Lê từ nhỏ, dạy trên đời này chỉ có đảng là đúng, là chân lý tối thượng, biến các en thành một người máy, giao cho các em cái búa cái liềm và một cái đầu kiêu căng với quyền lực thừa mứa, đi chém giết, thẳng tay chém giết tất cả những gì không đi chung đường với đảng. Đối tượng để đảng tiêu diệt thì nhiều lắm, đảng có rất nhiều kẻ thù, ngoài đế quốc Mỹ, các nước tư bản chuyên bóc lột nhân dân lao động, bọn xét lại, v.v…
Nhưng kẻ thù mà đảng đặt lên trên hết, đảng phải tiêu diệt cho bằng hết, đảng phải động viên các nhân viên xuất sắc nhất để đánh gục. Đó là bọn tín đồ Kitô giáo. Bọn này không có bom nguyên tử, không có Hồng Quân, không có tàu ngầm nguyên tử Lenin, v.v… Chúng chỉ có quyển Kinh Thánh mà chúng tin cho đến cùng. Chúng còn dụ dổ những người nhẹ dạ khác theo chúng. Bọn này là bọn cuồng tín, nhất định không chấp nhận vô thần, dù chết chúng cũng không bỏ đạo. Sergie Khourdakop là mẫu người Cộng Sản lý tưởng. Mồ côi cha mẹ năm lên bốn. Ở trong viện mồ côi là ”cháu Lenin”.
Đi học làm trưởng đoàn thiếu nhi quàng khăn đỏ. Vào Học viện Hải quân Xô Viết, làm thủ lãnh đoàn thanh niên CS, dạy chủ nghiã Mác-Lê cho 1200 sinh viên sĩ quan hải quân. Bây giờ Sergie đã là “con Lenin”. Gia nhập toán cảnh sát đặc biệt, quyết dơ cao búa liềm đập nát đầu những kẻ chống đối Cách Mạng. Vào thập niên 1970, CS mạnh hơn bao giờ hết. Ở Phi Châu, lần lượt Angola, Ethiopia, Libia hát Quốc tế ca. Ở Châu Mỹ, qua trạm xuất khẩu Cuba, El Sanvado, Chile, Bolivia đứng dưới bóng cờ đỏ búa liềm. Ở Á châu, Afganistan, Việt, Miên, Lào rơi vào tay CS.
Thời đó không ai dám tiên đoán CS sẽ sụp đổ trong thế kỷ này, nếu không muốn nói thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ của CS.Trên đỉnh cao quyền lực bấy giờ là Brejenev. Ở một triền sóng nhỏ hơn, một thanh niên tuy còn ở xa Moscow nhưng có một giáng dấp rất giống vị cha già lông mày chổi xể là Sergie Kourdacop. Công việc thường xuyên của Sergie là nhận chỉ thị trưực tiếp từ Azarov, trưởng khối mật vụ tỉnh Kamchatka, trong đó cho biết ngày giờ, địa điểm mà nhóm tín đồ sẽ cầu nguyện.
Nhiệm vụ của nhóm Sergie là sẽ đến để đàn áp nhóm tín đồ này. Ở Nga, trên hiến pháp có ghi quyền tự do tín ngưỡng, nhưng đó chỉ dùng đến khi đi ăn nói, vay nợ với Tây Phương mà thôi. Trên thực tế, người dân Nga không được phép hành đạo, họ không được đi nhà thờ, không được tụ tập nhau lại để cầu nguyện, hay làm bất cứ nghi thức tôn giáo gì, không được giữ Kinh Thánh, vi phạm tội rất nặng, ngay cả sao chép lại Kinh Thánh cũng bị kể là trọng tội.
Nhưng càng cấm đoán người dân Nga càng theo đạo đông. Càng bị bách hại họ càng trung thành với Chúa.Họ lén lút tụ tập nhau lại để đọc kinh, đọc sách thánh, hát Thánh ca và dạy Giáo lý cho những người mới theo đạo.Hôm nay, Sergie đi đến trụ sở Sở Cảnh sát đặc biệt, toán hành động đặc biệt của anh đã có mặt. Trùm KGB Anzarov vào đề: “Chiều nay bọn tín đồ sẽ tổ chức một buổi lễ rửa tội, chúng là bọn nguy hiểm nhất cho chế độ, nhà nước có thể đóng cửa nhà thờ của bọn chúng, nhưng cái nguy hiểm nhất trong con người chúng nó là đức tin. Tôi cũng như các tổ KGB khác đã nhận lệnh từ đồng chí Brejnev phải tiêu diệt bọn chúng.”
Tất cả xúm quanh cái bàn tròn trên trải tấm bản đồ. Từ đây đến đó 20 phút. Chỗ sẽ làm lễ rửa tội là một con sông, chung quanh có đồi núi và một cánh rừng thưa. Sergie chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Mình sẽ giấu xe ở đây, tất cả sẽ mai phục trong cánh rừng thưa, trừ hai đồng chí trừ bị lội qua sông trước, mai phục bên kia sông đề phòng bọn chúng tẩu thoát lối này.” Sergie ban lệnh một lần nữa, anh có thói quen cẩn thận coi lại từng sự việc.
Những ngày tháng trong trại mồ côi phải tranh đấu cho anh biết không có sự cẩn thận nào là vô ích. Toán hành động đặc biệt lên đường. Lễ rửa tội diễn ra bên bờ sông làng Elizovo tỉnh Petropaviovsk. Khoảng 20 tín đồ tụ tập bên bờ sông hát Thánh Ca, một số người mặc áo dài trắng lội xuống nước cùng với vị linh mục, tất cả lộ nét xúc động và chân thành trên khuôn mặt, không ai biết tai họa đang giáng xuống.
Sergie dơ cây ma trắc ra hiệu. Mười bốn tên cảnh sát đặc biệt nhào vào đám con chiên ngoan đạo. Trong vòng năm phút tất cả chỉ còn thấy máu và những tiếng rên rỉ. Một bà cụ già vừa kêu lên “Lạy Chúa tôi” liền bị ngay một quả đấm thôi sơn của vô địch quyền anh Siberia vào ngay miệng. Bà cụ chết ba ngày sau đó. Một thiếu nữ trẻ bị đánh rách tai, máu tuôn xối xả. Còn vị linh mục, xác ông chìm xuống nước, máu loang đỏ. trận bố ráp kết thúc giản dị không ngờ. Đám tín đồ còn lại bị tách làm hai, nam riêng, nữ riêng. Đám thiếu nữ bị toán cảnh sát đặc biệt hãm hiếp, họ kêu la với những tiếng khóc xé lòng.
Đã nghe tiếng khóc này trong đời thì không thể nào quên được. Nó còn hơn tiếng khóc của bà mẹ mất con, tiếng khóc này có thể là tức tưởi, có thể là gào khóc điên cuồng đòi lại cái đã mất. Nhưng tiếng khóc của những thiếu nữ này là khóc để giữ lại cái đang mất, cái đó có thể là sự trong trắng, có thể là cuộc đời, có thể là sinh mạng mình, có thể là tất cả. Những cái đó phải bảo vệ, và vũ khí bảo vệ nó chỉ là tiếng khóc. Tiếng khóc này là tất cả khả năng sinh tồn của một người thiếu nữ đứng trước sự tàn nhẫn của con người và cuả cuộc đời.
Không bút mực nào diễn tả đủ được. Đám đàn ông thanh niên bị trói ngồi gục đầu. Sau khi thỏa mãn, đám cảnh sát đẩy tất cả lên xe, các cô gái vẫn còn lõa thể gục xuống như một tầu lá úa. Đến trụ sở cảnh sát, các cô này lại bị đẩy vào phòng giam những tên say rượu; ở Nga dân chúng uống rượu rất nhiều, phòng giam đông nhất vẫn là những tên say rượu. Những người thiếu nữ bất hạnh này bị hiếp tàn bạo suốt đêm. Người nhỏ nhất là Nina Rudenco 16 tuổi, em không bao giờ hồi phục lại được.
Sau khi thi hành xong công tác, mỗi tên được lãnh 25 rúp, trong khi lương của một sinh viên sĩ quan hải quân chỉ được 7 rúp một tháng. Tất cả kéo nhau đi đổ rượu Voska tới sáng.Sergie và toán cảnh sát đặc biệt thực hiện trên 150 lần công tác, lần nào cũng thành công, mà không thành công sao được, khi mà bọn tín đồ đều không chống cự, chỉ biết khóc và cầu nguyện, “cầu nguyện mà làm gì, Chúa làm gì có, có thì đã cứu chúng mày”. Sergie và toán cảnh sát đặc biệt bây giờ được lên hàng đồng chí, không còn ở “giai cấp” con Lenin, tiếp tục công tác, tiếp tục đi nhậu.
Cho đến một ngày, Sergie gặp Natasha Zhdanova. Người thiếu nữ Bạch Nga gốc Ukraine này có mái tóc mầu hung như men rượu, đôi mắt trong xanh như để thu hồn người đối diên vào vùng biển Địa trung hải ấy, làn da trắng mịn màng, khuôn mặt đẹp như trong tranh của các danh họa thời Phục Hưng, thân hình tuyệt mỹ như các người mẫu Tây Phương. Sergie gặp nàng trong đám tín đồ. Điểm tập họp của các tín đồ tối hôm đó là là tầng hầm của một căn nhà cũ kỹ nằm giữa đồng.
Toán hành động đặc biệt đã đổ đến từ buổi chiều, từ xa họ dùng ống nhòm quan sát. Lác đác từng người đến. Khi trời sẫm tối, Pavlov, toán viên của Sergie đề nghị làm sớm về còn đi nhậu, nhưng Sergie đợi thêm 10 phút, không thấy ai nữa mới ra lệnh xung phong.Cả bọn tràn vào và một màn tập đấm bao cát lại tiếp tục. Có một người già bị đấm gẫy quai hàm, máu me đầy mặt nhưng vẫn ôm khư khư quyển Kinh Thánh trước ngực. Sau cùng Sergie phải bồi cho một đá, có tiếng xương sườn gãy, người già này rú lên một tiếng đau đớn ngã vật xuống sàn, bấy giờ quyển sách mới rơi ra. Sergie hừ lên một tiếng khinh bỉ, chùi máu dính trên quyển sách vào xác ông già rồi ném vào thùng chiến lợi phẩm.
Bổng có tiếng reo hò làm Sergie quay lại, toán anh đang túm lấy một thiếu nữ đẹp như tượng cẩm thạch. Dù đang co rúm người lại vì sợ hãi, người thiếu nữ này vẫn đẹp hơn bất kỳ người đàn bà đẹp nhất nào trên trái đất. Qua ngày hôm sau, anh vẫn còn bị hình ảnh Natasha, tên người thiếu nữ đẹp tuyệt trần kia ám ảnh.
Hình ảnh sau cùng mà anh còn nhớ là Victor, vô địch đô vật, hai tay nâng Natasha lên khỏi đầu, dừng lại vài giây rồi bất ngờ ném mạnh nàng vào tường. Thân hình nàng dội lại và nằm bất động trên sàn nhà. Một sàn nhà đầy máu. “Ước gì mình gặp nàng ở chỗ khác” Sergie lẩm bẩm, anh lắc đầu cố xua đuổi hình ảnh đóa hoa bị dập vùi tả tơi ra khỏi anh.
Một tuần sau, toán anh nhận được lệnh công tác và bất ngờ lại gặp Natasha trong đám tín đồ. Tự nhiên Sergie nổi điên, quay qua Victor anh nói: – “Đồng chí không làm nó quên được Chúa thì hôm nay để tôi, tôi sẽ làm nó nhớ đời.”
Ba người xúm lại lột hết quần áo Natasha ra, nàng hoàn toàn trần truồng. Hai người đè nàng nằm úp trên cái bàn gỗ, Sergie dùng hai bàn tay võ sĩ cuả mình đánh liên tiếp vào cái mông trần trụi cuả nàng. Anh đánh như điên, mông nàng đã sưng lên, đỏ bầm. Natasha cắn chặt môi cố không rên la, răng nàng cắn chặt đến nỗi máu rỉ ra hai bên mép, Sergie càng điên tiết, càng nện những cú như trời giáng.Sau cùng chịu không nổi Natasha bật khóc. Đến khi hai cổ tay rã rời, Sergie dừng lại, hai bàn tay anh đầy máu, mông của Natasha chỉ còn là hai tảng thịt bầy nhầy đẫm máu. Nàng đã bất tỉnh tự bao giờ.
Một tuần sau, toán hành động đặc biệt của Sergie lại lên đường. Anh lấy làm lạ, hình như càng bị đàn áp, người ta theo Chúa càng đông. Công tác liên miên, đã nhiều lần Sergie đã phải từ chối bớt công tác vì làm không xuể. Tiền thì đứa nào cũng ham, công tác lại không nguy hiểm, nhưng sức người có hạn. Đến nơi cả bọn nhào xuống, tông cửa vào. Và thật bất ngờ, trong đám tín đồ đang cầu nguyện lại có Natasha. Nàng vẫn còn xanh, người gầy hơn trước, đang đứng vịn cạnh bàn như người ốm mới dậy.
Alex trong toán cảnh sát bước tới, mặt đầy thù hận, nó dơ cao cây ma trắc định bổ xuống đầu nàng. Lãnh cú này, Natasha sẽ không còn dậy được nữa.
Bất ngờ Victor bước tới chắn giữa Alex và Natasha.- ” Không ai được đụng tới người con gái này.”
Alex hét lên: -” Tránh ra, mày muốn giữ làm của riêng hả? “
– Không, đừng nói bậy. Nàng có một cái gì mà mình không có. Không đứa nào được đụng tới nàng, tao cảnh cáo.
Alex đứng thở như con bò mộng. Victor cũng dơ cao cây ma trắc sẵn sàng tử chiến. Sergie đứng đó mà lạ lùng quá đỗi. Cái gì đã làm một thằng vũ phu bậc nhất là thằng Victor thay đổi, chính nó là thằng sau mỗi chuyến công tác luôn luôn than phiền bọn tín đồ không có đứa nào ra hồn để cho nó nâng cao tay nghề. Bây giờ chính nó là thằng bảo vệ Natasha người của bọn đức tin. Sergie biết mình không can thiệp là có rắc rối to. Anh gọi Alex:- Alex tụi nó đang trốn kìa. Alex quay lại và bỏ con mồi. Victor hạ cây ma trắc xuống đứng thở. Sergie hất đầu ra dấu, Natasha cúi đầu chạy biến sau cánh cửa.***
Hôm đó Sergie làm việc uể oải như người bịnh, kết quả không lấy gì khích lệ. Nó làm cho có lệ, đám đàn em hốt được ai thì đẩy lên xe chạy thẳng về ty. Sergie ôm thùng chiến lợi phẩm toàn Kinh Thánh của bọn tín đồ, đa số chép bằng tay.Nó thảy từng xấp giấy vào thùng phuy, nốc rượu nhìn ngọn lửa bốc lên.Nốc ngụm rượu cuối, chưa đã ghiền, nó sai thằng Victor đi kiếm thêm rượu.
Ngồi buồn buồn nó lật mấy trang Kinh Thanh viết tay ra đọc, đó là đoạn viết về việc cầu nguyện, một người nào đã viết lại bằng trí nhớ. Càng đọc tim nó càng đập mạnh, đó là những lời rất chân thành mà một người gian ác không thể nào viết ra được. Chợt có tiếng chân của thằng Victor về tới, nó xé vội hai trang nhét vào túi quần rồi bình thản đón lấy chai rượu tu ừng ực.Tối hôm đó đi xuống tàu, nằm dài trên giường, cẩn thận khóa cửa, quan sát mọi kẽ hở.
Yên tâm nó lôi tờ Kinh Thánh ra đọc.Đó là đoạn Chúa Giêsu dạy cho một người cầu nguyện, đưa lòng mình lên với Thượng Đế để thấy mọi người là anh em, hãy tha thứ cho những người làm hại mình. Càng đọc Sergie càng bị những dòng chữ cuốn hút. Đây là những điều làm cho con người trở nên chân thiện mỹ. Không có điều nào chống lại nhân dân. Thốt nhiên Sergie thấy đầu mình mở ra, một luồng không khí mới mẻ tràn ngập tâm hồn. Thế ra mình đã lầm từ bao lâu nay. Không cầm lòng được Sergie la lên:
“Đúng rồi, đây là điều Natasha có mà mình không có”.
Sergie thấy choáng váng, ngực như bị một tảng đá đè nặng, đầu nhức như búa bổ. Điều nó mới khám phá ra quá mới, quá mạnh. Vượt quá sức chịu đựng của thân xác nó, dù là thân xác của một võ sĩ, bây giờ cũng thành vô dụng. Hôm sau xin nghỉ phép hai tuần, Sergie định vượt biên qua ngả Hungari, nhưng biên giới về phía Nga được canh gác quá kỹ. Không phải để bắt người từ Hung trốn sang Nga mà trái lại. Anh quay về hướng Thổ nhĩ Kỳ; nhưng sau một đêm nằm ở biên giới Nga-Thổ, anh phải bỏ ý định của mình vì giống như biên giới Hung, bộ đội canh gác dày đặc nhất vẫn là Nga.
Hết hai tuần phép, Sergie trở lại nhiệm sở mà lòng như có nồi nước đang sôi.Trùm mật vụ Arazov đón anh với nụ cười tươi. Một núi công tác đang chờ. Đêm đó, Sergie cố làm tròn nhiệm vụ, anh không muốn bị nghi ngờ. Con mồi của anh là một bà già, tóc điểm sưong, mặt nhàu nát vì những khổ đau chồng chất từ ngày lá cờ đỏ cắm trên đền thờ Thánh Peter, bao nhiêu tai họa đã giáng xuống trên bà và gia đình nhỏ bé đơn sơ như tổ chim non. Chồng chết, con đi tù. Mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt bà là một nhát chém trong tim. Khuôn mặt bà như tấm bản đồ Nga, nhàu nát tả tơi chỉ còn đôi mắt nhỏ là còn tinh anh, còn sức sống. Sergie dơ cao cây ma trắc trên đỉnh đầu người đàn bà bất hạnh.Người mẹ Nga vẫn đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào mặt Sergie, hai tay chắp lại, bà cất cao tiếng cầu nguyện xin Chúa tha tội cho Sergie. Cây ma trắc bổ xuống, nhưng có một bàn tay nắm chặt tay Sergie bẻ ngược ra sau. Cổ tay anh đau như bị trặc. Sergie giựt mình quay lại. Phía sau anh không có một ai, Sergie nhìn quanh quất, nhìn lại cổ tay còn nhức buốt cuả mình, bất giác một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống. Chính là Chúa đang hiện diện nơi đây.
Sergie cắm đầu chạy một mạch ra khỏi căn nhà nguyện, vừa chạy vừa la, anh băng mình vào đêm tối. Khi định thần lại, Sergie thấy mình đang phủ phục trước bậc thềm của ngôi nhà thờ bỏ hoang, bên trong là kho chất than củi của cưả hàng chất đốt. Nước mắt ứa ra, anh thì thầm xin Chúa tha tội.
Sergie xin ra khỏi ngành công an đặc biệt, anh lấy cớ phải hoàn tất chương trình học của Hải quân. Trùm mật vụ cho anh ân huệ được thăng cấp vượt cấp, được về học trường KGB nơi đào tạo những người nắm vận mạng nước Nga trong tương lai, anh từ chối. Trùm Arazov rất ngạc nhiên, con cáo già này đánh hơi có mùi lạ. Con đường công danh của một thằng mồ côi đang mở rộng trước mắt, tại sao nó lại từ chối ? Nhưng duyệt xét lại từng dấu chấm phết trong hồ sơ lý lịch của Sergie, tất cả quá trình công tác hắn không tìm ra được bất kỳ sai phạm nào. Trong nhật ký công tác và bảng đánh giá, Sergie hầu như luôn luôn đứng đầu bảng; xếp lớn đã phê nó là người cộng sản lý tưởng nhất từ trước đến nay. Một hạt kim cuơng trên vương niệm của những người cộng sản. Xếp lớn, xếp nhỏ đã phê như thế thì làm sao mà lầm được. Cuối cùng Arazov kết luận: “tính khí của những thằng mới lớn nó vậy, đừng ép nó, để một thời gian rồi đâu lại vào đó”. Xếp tạm hài lòng với “tâm lý biện chứng pháp” của mình và đồng ý để Sergie xuống tàu ra khơi.
Chiếc tàu của Sergie ngụy trang thành tầu đánh cá hoạt động ngoài khơi hải phận Hoa Kỳ. Đó là một trạm chuyển vận tin tức giữa căn cứ hải quân Hắc Hải và các gián điệp Nga hoạt động trong nội địa Hoa Kỳ. Đã một lần anh tính nhảy xuống biển vào ban đêm để bơi vào đất liền. Lúc đó tàu anh chỉ cách thành phố Los Angeles 12 hải lý, nhưng bản tin trên hệ thống mật mã đã khiến anh hủy bỏ ý định.Bản tin cho biết thủy thủ Nga Kurdika sau khi đào thoát sang Hoa Kỳ đã bị trao trả lại cho Nga và Hoa Kỳ cũng đã đồng ý sẽ giao lại bất kỳ người Nga nào đào thoát xin tỵ nạn chính trị tại Hoa Kỳ. Không thể trông cậy vào Hoa Kỳ bây giờ gần đây nhất chỉ còn Canada.
Hôm sau Sergie nhận được điện anh sẽ được chuyển qua một ”tàu đánh cá”. Anh sẽ được bàn giao ngay trên mặt biển. Con tàu Elagin sau khi nhận anh, sẽ quay mũi lên hướng Bắc ở đó tin tức cho hay Hoa Kỳ sắp thí nghiệm hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử.Ngoài những lúc bận rộn trong phòng truyền tin, Sergie dành hết thì giờ vào việc tập thể dục. Anh theo những chương trình tập luyện gian khổ. Đám sĩ quan trên tàu hỏi anh muốn đoạt huy chương vàng trong kỳ Thế vận hội sắp tới. Anh chỉ cười, anh biết mình phải làm gì.
Biển động, bão đổ đến với từng cơn sóng to như tòa nhà nhiều tầng, con tàu gầm rú nặng nề lướt trên mặt biển. Kỹ sư cơ khí phải túc trực 24/24 tại phòng máy. Bão đã qua ngày thứ ba và tin khí tượng cho biết thời tiết sẽ khả quan hơn trong những ngày sắp tới. Ngay đêm đó Sergie nhận được lệnh chuẩn bị bàn giao để trở về Nga : một chức vụ và một công việc quan trọng đang chờ đợi anh. Con cáo già đã cho anh tự do sáu tháng qua, bây giờ anh phải trở về để thành lớp kem trên chiếc bánh bông lan của cộng hòa xã hội chủ nghĩa liên bang Soviet.
Bây giờ mặt biển vẫn đen ngòm, bầu trời hết mây xám thì đến mưa.
Chung quanh chỉ còn thấy hết núi nước lạnh như băng này đổ xuống là đến núi nước đá khác tiếp theo.Tàu đi như ông già say rượu. Sergie biết mình phải quyết định. Đêm nay hoặc là không bao giờ.* * *
Sergie phóng mình xuống nước, nước lạnh hơn mức anh dự trù. Anh cố gắng nhoài người ra xa, càng xa con tầu càng tốt. Anh bơi hướng về phía ánh đèn của đất liền, nhưng trời đổ sương mù xuống mặt biển. Bây giờ anh không còn thấy bất kỳ vật gì ở cách xa anh vài mét. Anh chỉ còn thấy con sóng nào ở gần anh nhất mà thôi, vì trước khi sóng đổ xuống, những bọt nước vỡ tung trên đầu sóng thành một màu trắng xóa rồi vụt tan biến, mất tích giữa lòng đại dương đang nổi cơn thịnh nộ.
Chung quanh anh bây giờ là núi nước tiếp theo núi nước đổ xuống. Trong đời anh chưa thấy nước ở đâu nhiều như vậy. Sergie biết mình chỉ chịu được tối đa là ba tiếng ngâm mình dưới nước mà thôi. Ba tiếng là tổng số của sức lực, sức liều và ý chí đào thoát, không hơn. Chung quanh vẫn là biển và sóng nước, toàn một màu đen. Anh nhắm một hướng bơi theo linh tính dù trước đây anh đã nghiên cứu chiều của dòng nước để có thể tính ra hướng bơi vào đất liền, nhưng bây giờ tất cả không giúp được gì cho anh, chung quanh vẫn là sóng vây phủ tứ bề. Trời đầy sương mù, đặc hơn lúc trưóc, anh như một người mù không thấy gì trước mặt. Vẫn tiếp tục bơi theo linh tính, anh cũng không giám giảm tốc độ, sợ thân nhiệt không đủ ấm.
Nhìn đồng hồ dạ quang đeo tay anh biết mình đã bơi được hơn hai tiếng. Một ngọn sóng nhấc anh khỏi mặt biển, bất ngờ một khối đá đen hiện ra ngay trước mắt, Sergie reo lên mừng rỡ, nước ọc vào miệng, anh đã vào đến bờ, thì ra sóng đã đẩy anh đi. Một ngọn sóng nữa đẩy anh lên cao trở lại, Sergie mở lớn mắt nhìn cho rõ, lần này tim anh như thắt lại. Đó không phải là tảng đá gần bờ mà là con tàu Elagin mà anh muốn từ bỏ. Sergie thấy bao nhiêu sức lực biến mất hết, tay chân anh trở nên nặng nề, ngực như có phiến đá ngàn cân đè lên khiến anh thở thật khó khăn.
Anh đã bơi hơn hai tiếng để về chốn cũ, bây giờ bắt đầu lại từ đầu anh không còn đủ sức. Anh cũng không muốn trở lại con tàu dù anh có thể nói bị trượt ngã, chắc chắn không ai nghi ngờ, nhưng con tàu bây giờ tượng trưng cho CS Soviet, một thứ mà anh không còn chút gì tha thiết trên đời. Anh không muốn đặt chân lên đó lần nữa. Hai tay đã giảm tốc độ, chân trở nên nặng nề. Anh nghĩ nếu mình phải chết thì cũng vừa với tội đã bách hại những người Công Giáo tại Nga. Nhưng anh không muốn chết bây giờ. Anh nghĩ đến Chúa, anh muốn cầu nguyện nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Anh nói thầm:“Chúa ơi, con không biết cầu nguyện, con chỉ muốn nói với Chúa là con không muốn chết khi gần đến xứ tự do như bây giờ, xin giúp con.”Bất ngờ anh thấy có một sức mạnh chạy dọc toàn thân anh, anh không còn thấy lạnh, tay chân linh hoạt hẳn lên. Anh cảm nhận được Chúa đang ở bên anh cũng như lần anh đi chuyến công tác bắt đạo lần cuối cùng. Nhưng lần này Chúa ở cùng phe anh. Anh nhắm mắt lại bơi thẳng vào bờ.
Cuộc đời Sergie thay đổi hẳn, sau bao dằng co, cuối cùng chính phủ Canada chấp thuận cho anh quy chế tỵ nạn. Không phải tốt lành gì mà chính phủ Canada chấp nhận anh, trước đó Canada đã tính trả anh lại cho Nga nhưng bị quốc hội phản đối nên đành cho anh ở lại.
Anh được nhận vào trường sửa vô tuyến, nghề cũ của anh, công việc bảo đảm và hứa hẹn một gia đình ấm cúng. Nhưng Sergie đã hiến mình cho một sứ mạng mới : anh phải đi khắp thế giới nói cho moị người biết sự thật về đạo Công Giáo tại Nga, về những đàn áp tinh vi, dã man tàn bạo có bài bản do trung ương đảng CS Nga phát động. Anh đã đến các nhà thờ, các buổi lễ để nói chuyện. Các đài phát thanh, đài truyền hình đã phỏng vấn anh. Chuyện anh được mọi người biết đến. KGB đã hai lần gửi người đến hăm dọa: “Im cái miệng mày lại, nếu không cuối cùng mày sẽ gặp tai nạn”. Đã là KGB, Sergie biết cái gì đang chờ đón mình, nhưng anh không thể làm khác được. Anh như một người mới từ bỏ chỗ tối để bước vào chỗ sáng, từ nay anh phải đốt đuốc lên để xua tan sự tối tăm. Anh không thể làm khác được. Đời anh, anh coi như bỏ, sống là để thực hiện sứ mạng cao cả, cứu dân Nga khỏi bàn tay tàn bạo của người CS và chỉ có điều đó mới đáng để anh làm. KGB hay cái gì nữa cũng thế thôi.
Sergie đã viết lại chuyện thật đời mình, nguyên tác bằng tiếng Nga.
Anh viết: “Tâm hồn của dân tộc vĩ đại Nga chưa chết và sẽ không bao giờ chết. Những tâm hồn như Natasha và hàng triệu người như nàng một ngày kia sẽ đứng dậy thắp sáng ngọn nến đức tin trên khắp nước Nga”. Trang cuối cùng của quyển tự truyện, anh viết rất cảm động:”Với bà Litovchenco, người đàn bà bán thân bất toại vợ của đạo trưởng linh mục Chính thống giáo đã bị chúng tôi sát hại bên bờ sông Elizovo, tôi muốn thưa rằng: tôi hết sức ân hận, vô cùng ân hận, thưa bà. Với Nina Rudenko người thiếu nữ xinh đẹp thơ ngây đã bị người của tôi huỷ hoại cuộc đời, tôi muốn dâng lời cầu xin – cô Nina xin hãy vui lòng tha thứ cho tôi.Và với Natasha, người đã bị tôi đánh đập dã man và sẵn sàng chịu thêm nữa để bảo vệ đức tin của mình, tôi muốn nói – Em Natasha, phần lớn nhờ có em mà cuộc đời anh thay đổi, để ngày nay anh được làm người anh của em trong Chúa Giêsu. Một cuộc đời mới đang mở ra trước mắt anh. Chúa đã ban cho anh sự tha thứ của người. Anh hy vọng phần em cũng sẽ ban cho anh sự tha thứ của riêng em. Dù em đang ở đâu, anh cũng muốn nói cùng em, cám ơn em nhé Natasha! Không bao giờ, vâng không bao giờ, anh quên em”.
Sergei Kourdakov tại bến bờ tự do
Tự truyện của Sergie đã được dịch ra 15 thứ tiếng trên thế giới. Bản tiếng Mỹ là “Natasha, forgive me” Publisher: Harper Collins Publishers. Bản tiếng Việt là của nhà văn Nhị Lang với tựa đề “Lời nguyện cầu”, ông đã dịch rất công phu. Đây không phải là một bản dịch thuần tùy mà là một tác phẩm văn chương mà người dịch đã để tâm hồn mình vào đó.
Đế quốc Nga với hàng trăm ngàn nhân viên KGB, với hàng triệu Hồng Quân, với lực lượng quân sự cồng kềnh nhất trên thế giới, với một hệ thống truyền thông độc quyền tập trung chủ yếu để đánh đạo Công Giáo.Với một viện nghiên cứu ThánhKinh hẳn hòi để đem những gì dơ bẩn nhất bằng ngôn ngữ của một người vô học đến ngôn ngữ của một nhà bác học đổ vào những người Kyto Giáo. Những người này vũ khí tự vệ chỉ là. .. lời cầu nguyện. Nghe như chuyện phong thần, chính Sergie cũng còn phải ngạc nhiên : ” chỉ có biết cầu Chúa, đồ ngu ngốc. Chúa nào chống lại được với dùi cui, mật vụ. Một bọn khùng.”
Ngày 1 tháng 1 năm 1973, Sergie chết vì “tai nạn”. Con dơi KGB đã không buông tha anh. Năm đó Sergie mới 22 tuổi. 26 năm sau, năm 1990 đảng CS Nga bị giải tán, Liên Bang Soviet sụp đổ, thành phố Leningrad (= thành phố Lenine, người sáng lập CS), được đổi tên thành ra Thành Phố Petersburg.
================================================
do <vanquang@sbcglobal.net> chuyển. –